Học làm người Việt Nam XHCN
Quê
hương thì ai cũng nhớ cũng thương. Dù chùm khế ngọt có héo đi, dù cây đa cũ bên
đò xưa có thay đổi, dù con sông bờ ruộng có bị lấp đi...quê hương ấy vẫn cứ sống
mãi trong ký ức và tiềm thức của tôi. Nhà văn Sơn Nam đã có lý để viết: “phong sương
mấy độ qua đường phố, hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê”. Sau 30 năm xa cách,
tôi cũng trở về Việt nam với tâm trạng ấy và ra đi cũng với tâm trạng ấy.
Tôi
không thể nào không thương nhớ quê hương. Nhưng tôi không sợ bị kết án là vong
bản để nói rằng tôi không thể nào hòa nhập trở lại vào cuộc sống ở quê hương.
Sau đúng một tháng đi “xâm nhập thực tế” từ Nam chí Bắc, bằng mọi phương tiện
di chuyển thượng vàng hạ cám từ máy bay đến taxi, xe đò, xe buýt, xe ôm, xe
xích lô, thuyền bè, tiếp xúc với hầu hết mọi giai cấp xã hội, tôi vẫn chưa thấy
mình “tốt nghiệp” từ trường học làm người Việt nam XHCN. Tôi vẫn cảm thấy lạc
lõng ngay trên chính quê hương của mình.
Suốt
một tháng sống ở quê hương, theo lời ông bà dạy, tôi đã bắt đầu lại bài học vỡ
lòng là “học ăn”. Trong trường XHCN hiện nay, đây là môn khó nuốt nhứt đối với
tôi. Về Việt nam để ăn cho thỏa thích là chuyện có thể hiểu được đối với nhiều
người Việt hải ngoại. Ai mà chẳng thèm các món đặc sản ở quê hương. Nhưng tôi
hoàn toàn thất vọng về khoản này. Hàng ăn ở Việt nam không thiếu. Thật không
ngoa để nói rằng cả nước Việt nam hiện nay là một “hàng ăn”. Trên vỉa hè và
ngay cả trên đường phố, dọc theo những con lộ ở thôn quê, chỗ nào cũng có tiệm
cà phê và quán ăn. Đó là chưa kể những gánh hàng rong. Đồ ăn, món nhậu và thức
uống được dọn ngay trước mặt mình vào bất cứ lúc nào trong ngày.
Đầu
thập niên 80, mới đến Pháp, tôi thực sự thất vọng và cảm thấy bơ vơ trong xã hội
mới: đi tìm một hàng quán là chuyện trần ai. Giá cả thì lại làm cho những người
tỵ nạn chân ướt chân ráo phải dội ngửa. Đó là chưa kể ngày chúa nhựt: phố
xá đóng cửa im thin thít. Có đói thì cũng đành phải bóp bụng mà kéo lê từng bước
mỏi mệt đến hằng bao cây số may ra mới tìm được một tiệm ăn bình dân.
Đến
Ý tôi lại càng bực mình hơn: cứ từ hai giờ trưa đến bốn giờ chiều, mọi quán sá
đều đóng cửa. Mặc cho du khách có réo gọi, người ta vẫn cứ tỉnh bơ ngủ trưa đã.
Ở
Việt nam XHCN hiện nay thì trái lại, muốn ăn cái gì cũng có, muốn ăn giờ nào
cũng được, muốn ngồi ăn ở đâu cũng chẳng ai cười. Có lần trên một chuyến taxi,
tôi nêu thắc mắc với người tài xế: tại sao ở VN người ta “ăn nhậu” liên tục như
thế? Anh trả lời rằng đa số người Việt nam hiện nay sống rất hiện sinh.
Anh giải thích rằng người Việt nam ăn nhậu xả láng là vì không muốn nghĩ đến
ngày mai và cũng chẳng có ngày mai mà nghĩ. Kiếm được đồng nào xài đồng đó. Đó
là chủ trương sống của rất nhiều người Việt nam hiện nay. Không chỉ có những
cán bộ phì nộn, ăn mặc bảnh bao hay các đại gia và giai cấp nhà giàu mới mới ăn
nhậu, xem ăn nhậu như thủ tục đầu tiên, người dân lao động, những kẻ ăn không
ngồi rồi cũng ăn nhậu và ăn nhậu suốt ngày, suốt đêm.
Sau
một tháng về thăm Việt nam, đứng lên bàn cân, tôi sụt ký thấy rõ vì không muốn
và không dám ăn một cách “thỏa thích” như mọi người. Tôi thực sự cảm thấy ái ngại
mỗi khi bước vào một nhà hàng sang trọng. Giá cả không quá cao nếu so với Úc và
các nước văn minh. Nhưng trong một đất nước mà thu nhập bình quân của một người
lao động phổ thông vẫn còn ở mức dưới 5 Mỹ kim một ngày thì một bữa ăn trong một
nhà hàng giá đến vài chục Mỹ kim, chưa kể tiền bia rượu, thì đây hẳn là một
cách tiêu xài xa xỉ chỉ dành riêng cho giới nhà giàu mới trong xã hội.
Tôi
không thấy thoải mái để bước vào các nhà hàng sang trọng . Cơm đường cháo chợ
thì ê hề. Nhưng ngặt một nỗi, vì đã lỡ học cái thói vệ sinh của các nước văn
minh cho nên có thèm nhỏ rãi tôi cũng đành ăn hàm thụ. Trong những ngày đầu, bị
tào tháo rượt một lần, tôi tởn tới già. Cùng lắm, muốn ăn món tủ, nhà tôi đành
phải mua rau cỏ về nhà rửa sạch với thuốc rửa rau mà chúng tôi mang theo từ Úc,
rồi đem ra nhà hàng ăn thay vì ăn rau của họ trước con mắt khó chịu của người
xung quanh. Ngoài ra, xuất xứ của các thứ thịt cá được dọn ra trong các hàng
quán cũng khiến tôi nghi ngại. Những con thú chết vì bệnh thay vì đem chôn được
xẻ thịt ra bán trong chợ là chuyện có thật được chính báo chí Việt nam phanh
phui. Thịt quay treo lủng lẳng trên đường phố đầy bụi bậm và ngày này
sang ngày khác là chuyện mà tôi thấy trước mắt mỗi khi xuống đường. Ngay chợ Đồng
xuân, nhà tôi đã vô tình chứng kiến cảnh người ta xẻ thịt bò ngay trên nền chợ
lầy lội nước.
Tựu
trung, các hàng ăn ở Việt nam kinh doanh bằng mọi giá, bất kể các tiêu chuẩn vệ
sinh và chuẩn mực đạo đức. Xét cho cùng, nếu ăn uống là thể hiện của văn hóa một
đất nước, thì điều được gọi là “văn hóa ẩm thực” của Việt nam hiện nay
cũng nói lên sự dối trá và lừa gạt vốn tràn lan trong xã hội. Muốn có chỗ ăn
ngon, sạch, đúng giá thì chỉ có nước nhờ người quen mách bảo.
Tôi
thấy mình chưa thuần thục trong bài “học ăn” ở Việt nam. Sang đến chuyện “học
nói” thì tôi lại càng thấy mình “ngọng” hơn. Cả nước Việt nam không chỉ
là một “hàng ăn” mà còn là một khu triển lãm các khẩu hiệu. Từ thành thị đến
thôn quê, từ các đường phố sang trọng đến các con hẻm tồi tệ bẩn thỉu, ở bất cứ
ngõ ngách nào, du khách cũng có thể đọc được những khẩu hiệu. Từ việc ca tụng đảng
cộng sản Việt nam quang vinh đến nếp sống văn minh, xem ra người Việt nam xã hội
chủ nghĩa sống bằng khẩu hiệu hơn với thực tế. Quả thực, đi đâu tôi cũng thấy “mưa
sa trên mầu cờ đỏ” và bơ vơ trong rừng khẩu hiệu. Lạc lõng hơn nữa khi mở các
kênh truyền hình chính của Việt nam. Cái giọng Bắc hoàn toàn khác với giọng Bắc
“năm mươi tư” không thể không làm cho tôi nghe đau lỗ tai. Phải nói thật sự có
một “Nước Bắc” xâm chiếm Miền Nam Việt Nam và áp đặt không chỉ ý thức hệ
mà còn cả văn hóa, ngôn ngữ và giọng nói.
Trước 75, trong miền Nam làm gì có
chiếc xe “ô tô”, “ điện ô tô” hay “xe con” hay làm gì có chuyện “đảm bảo”. Tôi
thấy rõ chuyện “thực dân mới” ấy trên chuyến bay từ Hà nội về Sài Gòn. Thông thường
các cô tiếp viên của các hãng không dân dụng Á châu đều có một sắc đẹp đủ để đại
diện cho đất nước của mình. Nhưng trong chuyến bay của hãng Jetstar từ Hà nội
vào Sài Gòn hôm đó, tôi hoàn toàn thất vọng về cô tiếp viên trưởng. Với “nhan sắc
của một người đàn ông không đẹp trai”, nếu cô được chọn làm tiếp
viên trưởng của chuyến bay thì chắc chắn cô chỉ có thể là “con ông cháu cha” mà
thôi. Tôi lại càng nghĩ rằng tôi không đoán sai điều đó, bởi vì khi cô mở miệng
nói với hành khách bằng tiếng “Nước Bắc” thì tôi chẳng hiểu gì “sốt”. Đến khi
cô “dịch” sang Anh ngữ thì tôi lại càng “điếc” và không biết cô nói tiếng nước "Lào".
Nói
như thế không có nghĩa là tôi giỏi và nói tiếng Anh rành đến độ quên tiếng mẹ đẻ.
Thật ra, vấn đề tiếng Việt của tôi ở Việt nam không phải là “nói” cho bằng là
“hiểu” cái lối nói “xa lạ” hiện nay của nhiều người Việt nam. Không kể đến chuyện
người ta cho vào bảo tàng viện hai tiếng “xin lỗi” và “cám ơn”, cái cách ăn nói
cộc lốc, thiếu lịch sự, thiếu lễ độ, thiếu cả văn minh... của người Việt nam
XHCN vừa làm cho tôi đau lỗ tai vừa làm cho tôi đau lòng. Đau lòng thực sự bởi
vì cái lễ giáo và nét đẹp của cách nói năng được nhào nặn từ bao thế hệ đã hầu
như hoàn toàn bị xóa bỏ. Tôi rất sợ vào chợ để mua hàng. Tôi sợ khi phải sờ đến
một món hàng và hỏi một câu, mặc dù đã cố gắng để tỏ ra lịch sự hết sức
có thể. Tôi sợ là bởi vì lúc nào mình cũng có thể được đáp trả bằng một tràng
câu nói như chửi vào mặt.
Quả
thật, một tháng có lẽ chưa đủ để tôi “học nói” lại trong Việt nam XHCN hiện
nay. Sau chuyện “học ăn, học nói”, tôi lướt qua chuyện “học gói học mở” để
đi thẳng vào một chuyện tối quan trọng trong những ngày sống ở Việt nam: đó là
chuyện “học đi”.
Tôi
còn nhớ: cách đây vài năm, nhân một cuộc họp APEC được tổ chức tại Hà nội, một
nữ phóng viên Phi luật tân tháp tùng phái đoàn chính phủ Phi, đã ghi lại hai nhận
xét mà cô cho là tâm đắc nhứt trong chuyến thăm Việt nam: một là con trai Việt
nam không đẹp, hai là: ai muốn tự tử cứ “đi bộ” băng qua các đường phố ở VN.
Cả
hai điều, tôi đều thấy đúng cả. Tuần cuối cùng ở Sài Gòn, không biết làm gì,
tôi bắt xe buýt đi Thủ Đức, Biên Hòa. Tại đây tôi được dịp nhìn thấy làng đại học
của Miền Nam Việt nam. Có cả một trường đại học quốc tế (International University)
mà tôi không biết của nước nào. Nhưng phải nói là nhận xét của cô phóng
viên người Phi thực là chính xác: trong đám nam sinh viên, rường cột và tương
lai của đất nước, chen chúc trên xe buýt hay đi bộ đến trường, tôi chỉ nhìn thấy
những tấm thân ốm o, còm cõi, nhỏ bé và những gương mặt thiếu sức sống và sự tỏa
sáng.
Nhưng
trở lại với bài “học đi” mà tôi đã cố gắng học trong những ngày lê bước ở Việt
nam. Phải nói ngay rằng người Việt nam XHCN hiện nay rất ít đi bộ. Không cần phải
nhìn cách tôi ăn mặc hay nghe tôi nói chuyện mà chỉ cần thấy tôi đi bộ hay băng
qua đường là biết rõ tôi không phải là người Việt nam XHCN. Ở Việt nam, cứ bước
ra khỏi nhà thì hầu như ai cũng cỡi xe gắn máy hay ít nhứt trèo lên xe ôm. Tôi
không biết mình có quá chủ quan không khi nói rằng có lẽ không nơi nào trên thế
giới có nhiều xe gắn máy cho bằng Việt nam, không có nơi nào trên thế giới bị ô
nhiễm cho bằng các đường phố ở Việt nam và dĩ nhiên cũng không có nơi nào trên
thế giới “nguy hiểm” cho khách bộ hành cho bằng VN. Quả thật, nếu muốn tự tử một
cách dễ dàng, chẳng cần phải nhảy cầu, trầm mình xuống sông, rơi từ cao ốc, uống
thuốc ngủ hay thắt cổ: chỉ cần hiên ngang băng qua đường ở VN cũng đủ để đi thẳng
vào thế giới khác ngay.
Ở
Việt nam luật đi đường nào cũng có, nhưng chẳng ai tuân giữ và khách bộ hành là
hạng người rẻ nhứt trong xã hội. Ở Việt nam, công an giao thông đứng đầy đường,
nhưng không phải để hướng dẫn về giao thông mà chỉ để được người lái xe “hối lộ”
hay “mãi lộ” theo đúng nghĩa. Hôm giỗ cụ Nguyễn Trung Trực, bị kẹt trong một rừng
người hỗn loạn thiếu điều đạp lên nhau tại Rạch giá, tôi không sao tìm thấy
bóng một cái “áo vàng”.
Tôi
vẫn nhớ mãi chuyến đi từ Vũng Tầu ra Nha Trang. Tài xế của chuyến xe, như anh tự
giới thiệu, một người Thanh Hóa đã từng là công an. Nói chung, những tài xế người
“Nước Bắc” có lối lái xe phải nói là “mất dạy” và lối nói năng cũng “mất dạy” hơn
tài xế Miền Nam. Suốt chuyến đi, vì ngồi sau lưng anh, tai tôi bị tra tấn vì những
câu văng tục liên hồi của anh. Nhưng được bộ nhớ của tôi ghi nhận kỹ nhứt là
lúc anh trả lời cho một hành khách muốn xuống trước đồn công an gần một cổng trường
tiểu học. Anh nói: “Làm gì có đồn công an gần một trường học. Chẳng có thằng ngu
nào lại đi xây một trường học bên cạnh một đồn công an, bởi vì làm như thế thì
trẻ con sẽ phải làm chó trước khi kịp “học làm người”.
Tôi
đã học được rất nhiều bài học trong một tháng đi “thực tế” ở Việt nam. Nhưng
bài “học đi bộ” thì tôi đành bỏ cuộc. Mỗi lần băng qua đường mà còn lành lặn,
tôi xem như một phép lạ. Theo tôi, lối giao thông ở Việt nam thể hiện đúng cách
sống của người Việt nam XHCN hiện nay: ở đâu người ta cũng có thể luồn lách và
tránh né miễn là được việc và dĩ nhiên được việc cho bản thân mình trước đã. Người
khác có sống chết ra sao cũng mặc kệ.
Về
thăm lại quê hương tôi thấy buồn nhiều hơn vui. Phải nhìn nhận, sau 30 năm “xây
dựng” xã hội chủ nghĩa, có một số dấu hiệu của phát triển: nhiều cao ốc hơn,
nhiều đường sá hơn, cuộc sống vật chất và tiện nghi có khá hơn. Nhưng thật đáng
buồn cho một đất nước khi sự phát triển hỗn loạn đã bóp nghẹt và chà đạp những
giá trị tinh thần và luân lý. Nói như ai đó, phần “con” trong con-người Việt
nam XHCN đã phát triển hơn, nhưng phần “người” thì lại ngày càng nhỏ lại.
Nghĩ
như thế mà buồn cho quê hương!
Bây giờ mỗi lần phải đi bộ băng qua đường là tui sợ đến phát khiếp. Xe cộ nườm nượp nối đuôi nhau chạy trên đường, đi bộ không khéo bị xe tông như chơi!
Trả lờiXóatôi không còn yêu nước khi đọc bài này
Trả lờiXóa