03.07.2013
Trong một bài phỏng vấn đăng trên báo tamnhin.net ngày 23/6/2013, ông
Lê Doãn Hợp, cựu Phó Ban tuyên huấn trung ương và cựu Bộ trưởng Văn hóa
thông tin (sau đổi thành bộ Thông tin và Truyền thông), hiện đang làm
Chủ tịch Hội Truyền thông số Việt Nam, có một nhận định rất thú vị:
“Riêng ở Việt Nam có một cái hay là hệ thống công quyền của chúng ta rất
sợ báo chí. Một thiết chế mà quan sợ dân, sợ báo chí là một thiết chế
rất tốt cần phát huy ở mức tối đa.”
Đọc nhận định ấy, thấy hơi là lạ, tôi vào Google, thử gõ mấy chữ “chính
phủ sợ báo chí” (hoặc “nhà báo”) (government fears
journalist/journalism), tôi thấy hiện lên, trong phần kết quả, toàn
những chuyện ngược lại: nhà báo sợ chính phủ. Ngoài những nước đang loạn
lạc, nơi các nhà báo có thể dễ dàng bị mất mạng khi đang tác nghiệp,
những địa điểm đáng sợ nhất là các xứ độc tài (kể cả Nga), ở đó các nhà
báo thường bị bắt bớ, bỏ tù, đánh đập hoặc có khi bị giết chết khi lên
tiếng tố cáo tham nhũng và lạm quyền. Theo báo cáo của Ủy ban bảo vệ ký
giả (Committee to protect journalists), từ năm 1992 đến nay, trên thế
giới có tổng cộng 982 nhà báo bị giết chết, trong đó nhiều nhất là các
phóng viên báo in (30%), tiếp theo là phóng viên truyền thanh và truyền
hình (24%). Số người chết vì bị lạc đạn ngay trên trận địa tương đối ít
(19%), trong khi đó chết vì bị sát hại thì rất nhiều (68%). Ai giết họ?