Tỵ
Nạn và Cuộc Đời:
Phần
1
Lần vượt biên sau cùng 23.6.1980
Nguyễn văn Phảy
Lần vượt biên sau cùng 23.6.1980
Nguyễn văn Phảy
Hôm
nay ngày 23 tháng 6 là ngày đánh dấu 28 năm xa quê hương
và cũng là ngày sinh nhật của con gái tròn 21 tuổi,
sinh tại Tây Đức và đã tốt
nghiệp đại học New York University-Stern School of Business,
ngành Tài Chánh (Finance) lúc còn
20 tuổi, trong văn bằng tốt nghiệp được ghi hạng tối ưu (cum laude) và cháu
cũng nhận
được bằng
ban khen với tên của Đại học. Cháu cũng được
Investment Bank Goldmann Sach tại New York đồng ý nhận làm việc trước
khi ra trường. Đó là niềm vui cho gia đình chúng tôi
và cũng là động lực thúc đẩy tôi ghi lại đôi giòng về Thuyền
Nhân (Boat People).
Mặc dù thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng
nhiều hình ảnh ra đi vượt biên vẫn còn
đọng lại tiềm tàng trong trí ức. Làm sao tôi
quên được những sự ra đi quá hải
hùng của những đứa con của Mẹ
Việt Nam, những người đi tìm tự do, tìm
cái sống trong cái chết của mình, mà thế
giới gọi là thuyền nhân „Boat People“,.
...
Đêm nay đêm tối trời, tôi bỏ quê hương
Ra đi trên chiếc thuyền hy vọng vượt trùng dương
Em đâu đâu có ngờ đêm buồn
Bỏ lại em cay đắng thật thương
Hò ơi, hò ơi, tạm biệt nước non…
Ra đi trên chiếc thuyền hy vọng vượt trùng dương
Em đâu đâu có ngờ đêm buồn
Bỏ lại em cay đắng thật thương
Hò ơi, hò ơi, tạm biệt nước non…
(Trích Đêm Chôn Dầu Vượt Biển)
Vào một đêm mùa hè trăng sao, ban ngày
trời nóng chan chan, nắng cháy da người. Tôi cùng
vợ và 2 con từ Sài Gòn đi xe đò về Tây
Đô thân yêu. Tối hôm đó, tôi cùng gia đình
vợ và 2 con được hướng dẫn lên
một chiếc ghe rất nhỏ. Chiếc ghe nhỏ
nầy đã được cất dấu nhiều ngày
trong 1 con lạch, được che bởi những khóm
cây dừa nước tại vùng Cần Thơ,
chuẩn bị di chuyển người ra một
chiếc ghe lớn để đưa chúng tôi vượt
biên. Chiếc ghe lớn đang đậu núp ở
một ven bờ Tiền Giang, hướng ra biển.
Ghe lớn có chiều dài 12,5m và chiều ngang
khoảng 2,5m.
Trong
lúc chiếc ghe nhỏ luồn lướt qua những
con lạch, băng qua những khóm dừa nước,
lao nhao đôi chú ếch nhái, ểnh ương đang
đi tìm mồi và đùa giởn réo gọi nhau
bỗng dưng yên lặng, trả lại cho màn đêm
tịch mịch. Nhưng rồi, xa xa vọng lại
những tiếng rên rĩ của côn trùng, tiếng kêu
của những lũ ếch nhái khác hoà với làn gió
nhè nhẹ thổi vào đêm trăng mùa hè cùng
với bóng dáng của cành lá cây, rào rạc ở hai
bên bờ rạch, lúc ẩn lúc hiện tạo nên
một âm thanh khó hiểu, huyền dịu. Chúng có
thấu hiểu chăng?. Chúng tôi không phải là
kẻ săn bắt chúng hay phá rầy sự sống
của chúng. Chúng tôi là những người đang tìm
đường vượt biên với tâm lý vừa
vui buồn lẫn sợ hải. Đôi khi tôi nghĩ
ngợi, mình cũng thầm cảm ơn những chú
ếch nhái và côn trùng, cây, gió. Nhờ có chúng mà chúng
tôi không bị lộ tông tích vì tiếng ồn do chúng
tôi có thể phát ra trong lúc di chuyển.
Sau
một thời gian lặng lẽ âm thầm ra đi
trong đêm tối, chúng tôi vượt ra khỏi
rạch nhỏ thì vào sông Tiền Giang, rồi đến
ghe lớn. Lúc đó vào khoảng 1 giờ sáng. Trên
ghe lớn cũng đã có một số người
từ những ghe nhỏ khác đã được
đưa đến. Rồi dần dần có thêm
nhiều ghe nhỏ nữa chở thêm người
tới.