Bài: Nhị Nguyên
Ảnh: Hà Thành
SGTT.VN - Lần
đầu tiên lên Sài Gòn là để đi thi đại học. Tôi và một thằng bạn thi
chung trường nên đi chung với nhau. Ở thì không lo vì đã có nhà người
quen ở bên kia cầu chữ Y. Chỉ lo cái chuyện ăn uống giữa hai buổi thi.
Ngay
sau khi thi xong môn đầu tiên, hai đứa kéo nhau ra quán cạnh trường kêu
hai dĩa cơm sườn. Cầm cái muỗng, cái nĩa để ăn cơm dĩa mà cứ lọng cọng.
Ăn hết dĩa cơm, uống cạn mấy ly trà đá tự múc ở trong cái xô để ở góc
quán mà bụng vẫn trống không. Nhỏ lớn ở quê khi nào đi đâu xa thì cơm
đùm cơm bới mang đi theo chứ có khi nào ăn cơm tiệm để mà biết kêu cơm
thêm. Kêu thêm dĩa nữa thì không dám vì sợ không đủ tiền ăn cho ngày
mai, ngày kia… Ngó quanh ngó quất, thấy bàn nào cũng để một nải chuối,
mọi người ăn xong cứ thuận tay bẻ, người một trái, người hai trái. Thế
là hai đứa sáng mắt, chuối này chắc người ta cũng cho không như trà đá.
Vậy là, chỉ một loáng nguyên cả nải chuối để trên bàn chỉ còn đống vỏ.
Khi
tính tiền, thấy phụ quán cứ đếm đi đếm lại mấy cái vỏ chuối để trên bàn
rồi nhìn chằm chằm, thi thoảng lại liếc qua bà chủ quán đang đứng gần
đó cười mím chi thì đâm lo. Không biết tiền mang theo có đủ để trả
không.